[Phong mang] Chương 194

Chương 194: Em nhất định xuất sắc hơn cậu ta

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

12509095_940785006004899_7575154911166429690_n

“Nếu khuya nay em vắt khô anh, làm cho anh thích chết đi được, thì anh có thu lại mệnh lệnh đã ban ra không?”


Ngày hôm sau, nội bộ công ty tổ chức một hội nghị loại nhỏ. Nhân viên tham dự chủ yếu là người chế tác, đạo diễn và các diễn viên. Nội dung chính của hội nghị là thảo luận về kế hoạch cuối năm cũng như sắp xếp công tác cho năm sau.

Trong hội nghị lần này, Hàn Đông gặp Trương Tinh Hồ đã lâu không thấy.

Trương Tinh Hồ hiện tại coi như có tiếng có miếng trong mảng phim truyền hình, nửa năm nay diễn ba bộ phim truyền hình, có hết hai bộ là diễn viên chính. Tuy không thể nói là nổi tiếng, nhưng so với cho những nghệ sĩ đang khổ sở lăn lộn mà nói thì chiến tích cũng không tầm thường.

Hai người tán gẫu đủ loại chuyện xảy ra trong nửa năm qua, cảm khái thế sự vô thường.

“Lúc trước bộ 《 Trộm ảnh 》 của cậu đang có đà, sao không thừa thắng xông lên?” Trương Tinh Hồ hỏi Hàn Đông.

“Chẳng phải là vì bận rộn chuẩn bị cho bộ phim mới sao? Không có thời gian chạy thông cáo.”

“Aizzz, đám bạn tôi đều nói, cậu hẳn là đã nổi tiếng một phen, lúc ấy người ta cũng chú ý đến cậu nhiều lắm chứ! Nhưng lại vì không tham gia quảng bá nên mới bỏ lỡ thời cơ tốt như vậy, bây giờ muốn có được một cơ hội cũng không dễ!”

Hàn Đông chẳng hề để ý mà cười: “Ai biết được? Đi bước nào tính bước đó.”

Đang nói, Lý Thượng đi cùng Phùng Mục Chi vào hội trường, ngay sau đó Vương Trung Đỉnh và Phùng Tuấn cũng tới.

Hội nghị là do Phùng Tuấn chủ trì, Phùng Mục Chi phụ trách ghi chép, Vương Trung Đỉnh chủ yếu là đưa ra một vài đề nghị.

“Đã sắp đến cuối năm, thành quả một năm nay của công ty, tôi tin là mọi người đều rõ như ban ngày…”

Lời dạo đầu bình thản không có gì mới lạ qua đi, Phùng Tuấn công bố một số kế hoạch cho năm tới.

Ở mảng điện ảnh, so sánh với năm nay mà nói, kế hoạch sang năm sẽ tăng số lượng lên gấp rưỡi. Trong đó có ba bộ đòi hỏi nhiều ở mảng chế tác, một bộ là tác phẩm đầy tâm huyết lớn nhất từ trước đến nay, cũng chính là bộ mà Hàn Đông tham gia quay.

Về phần màn ảnh nhỏ, công ty cũng có những dự tính lớn. Ngoại trừ những phim có đầu tư nhỏ, thời gian quay ngắn, lấy đề tài theo motip cũ ra. Còn dự tính đầu tư những bộ phim được chế tác tinh xảo, kiếm danh tiếng tốt.

Ngoài ra, Phùng Tuấn còn công bố danh sách phim điện ảnh và truyền hình chuẩn bị quay cùng với diễn viên dự tính.

Với bản danh sách này, có thể dò ra được đối tượng mà ban lãnh đạo coi trọng, muốn lăng xê.

Diễn viên nam, Lý Thượng vẫn là diễn viên chính. Một mình diễn bốn bộ điện ảnh, một bộ là diễn viên chính, hai bộ là nam thứ chính và một bộ là diễn viên khách mời. Còn có ba bộ phim truyền hình, một bộ đặc biệt vừa diễn vai chính vừa diễn vai thứ chính.

Những điều này cũng chỉ là kế hoạch riêng của công ty, nếu có một công ty khác mời Lý Thượng diễn, thì lịch trình một năm này của hắn sẽ được sắp xếp lại lần nữa, dày đặc hơn.

Có mấy người đại diện dùng giọng điệu trêu chọc để che giấu nội tâm bất mãn của mình: “Quản lí Phùng, ngài sắp xếp cho Lý Thiên Bang nhiều phim như vậy, không sợ hắn gánh không nổi sao?”

Phùng Mục Chi hài hước đáp: “Lý Thiên Bang của chúng ta là chiến sĩ thi đua hạng nhất.”

Mọi người hùa theo.

Cứ như vậy khéo léo tránh được một vấn đề nhạy cảm.

Kỳ thật Hàn Đông cũng tham gia quay không ít phim, ngoại trừ《 Phong mang 》 còn có 《 Trộm ảnh 2》, cũng chính là phần tiếp theo của《 Trộm ảnh 》, đều là những bộ phim rất được chú ý. Nhất là bộ đầu tiên, không biết có bao nhiêu nghệ sĩ phải đỏ mắt vì nó.

Nhưng chính như Phùng Mục đã nói, hắn và Lý Thượng không thể đi chung một lộ tuyến. Lý Thượng nhận cả phim lớn lẫn phim nhỏ, chỉ cần kiếm ra tiền là được. Còn Hàn Đông thì chọn những bộ phim có độ khó cao, đòi hỏi nhiều ở mảng chế tác, chất lượng đỉnh cao, chân chính bước trên con đường ‘vĩ đại’.

Cho nên, so với Lý Thượng, đường sống mà Hàn Đông có thể chọn rất ít, kế hoạch được sắp xếp cũng có vẻ rời rạc.

“Tôi đã nói xong, Vương tổng có muốn bổ sung thêm không?” Phùng Tuấn đưa mắt nhìn sang Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh ngẫm nghĩ một lát, nói: “Về phần《 Phong mang 》, tôi cùng các vị chủ chế đã thương lượng, quyết định tăng thêm một nhân vật.”

Vừa nghe nói như thế, tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn về phía sân khấu, trong đó cũng chính là Hàn Đông và Lý Thượng.

Nếu Vương Trung Đỉnh đã nói ra chuyện này, vậy chứng tỏ nhân vật kia sẽ rất quan trọng. Tuy rằng trong lòng biết rõ ràng, nhưng người người vẫn hi vọng cái bánh nóng hổi này sẽ rơi xuống đầu mình.

“Hạ Dương Trác.” Vương Trung Đỉnh nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

Vừa dứt lời, tiếng bàn tán liền vang lên.

“Ai là Hạ Dương Trác?”

“Đừng tìm, hôm nay cậu ta không có tới, là cậu công tử siêu cấp đẹp trai, có chống lưng siêu cứng ấy.”

“Trời! Lại là hắn? Hắn lại có thêm một vai nữa à? Là vai diễn chính hay phụ?”

“Nhất thời thêm vào thì chắc là vai phụ.”

“Cho dù là phụ thì cũng sẽ không ít đất diễn đâu nhỉ?”

“Chắc rồi, vai chính nào bị diễn chung với cái vai phụ này thật đúng là xui xẻo—— “

“…”

Vừa nghe thế, Hàn Đông nhất thời nghệch mặt ra.

Trong đầu nháy mắt nhảy ra một đống tài khoản trên mạng xoi mói chuyện này: 818 diễn viên chính bị diễn viên phụ đè cho ra bã, 818 cái mặt kia rõ ràng là vai phụ nhưng lại giành đóng vai chính, 818 vai phụ làm ‘lá xanh’ để ‘hoa thêm hồng’ nhưng chỉ càng khiến hoa hồng trông giả tạo thêm thôi…

Mỗi một cái bình luận đều khiến hắn đờ người.

Lý Thượng liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, nếu nói hắn không vui vẻ trên sự đau khổ của người khác thì nhất định là giả.

Sau khi hội nghị kết thúc, hắn còn đặc biệt đến ‘cổ vũ’ Hàn Đông vài câu.

“Cố lên, không cần phải áp lực, tôi tin anh có thể tỏa sáng hơn cậu ta.”

“Cậu ta chỉ là người mới, diễn xuất có tốt hay không tạm thời không bàn đến. Nhưng dựa vào gương mặt thì, mọi người nhất định sẽ đặt danh hiệu cho cậu ta là ‘bình hoa’, như thế sẽ càng khẳng định rằng anh có năng lực.”

“Tôi nghĩ, Vương tổng cũng là vì đánh giá cao anh, nên mới yên tâm để cậu ta cướp bớt nổi bật của anh ha?”

“…”

Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi cười với Lý Thượng: “Cảm ơn, tôi cũng nghĩ thế đấy.”

Lý Thượng cũng cười vài tiếng, sau đó lấy lý do có một cuộc phỏng vấn rồi rời đi.

Hắn vừa đi, mặt Hàn Đông liền xụ xuống tới mặt đất.

“Rốt cuộc anh có ý gì?” Hỏi Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh vẻ mặt đương nhiên: “Chẳng lẽ không thể tìm người đến để tâng bốc em sao?”

Hàn Đông vừa khóc vừa cười: “Anh chắc chắn là tâng bốc em, chứ không phải dìm chết em sao?”

“Chắc chắn.” Vương Trung Đỉnh nói xong liền cầm sấp văn kiện đi ra ngoài.

Hàn Đông bám riết không tha: “Nè… em biết anh sợ sau khi em nổi tiếng sẽ bỏ rơi anh, cho nên mới nghĩ ra cái chiêu đầy tổn thất này. Em có thể hiểu tâm tình lo được lo mất của anh là do đâu, em biết em không cho anh cảm giác an toàn…”

“Đã thông báo chưa? Cậu ta nói như thế nào?” Vương Trung Đỉnh hoàn toàn không để ý đến Hàn Đông, cứ thế nghe điện thoại.

“Cậu ta đồng ý nhận vai, còn nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến Vương tổng anh đã cho cậu ta cơ hội này.”

Vương Trung Đỉnh cười nói: “Vậy chuẩn bị tốt đi.”

Vừa cúp máy, Hàn Đông lại dây dưa.

“Thật ra em cảm thấy có vài lời có thể thẳng thắn nói ra, không cần phải tuyệt tình đến mức này, huống chi cảm giác của mỗi người…”

“Nhị Lôi!” Vương Trung Đỉnh lần thứ hai cắt ngang: “Đem bản ghi chép trong hội nghị chỉnh sửa lại giúp tôi.”

Nói xong liền leo lên xe.

“Nè!” Hàn Đông chưa từ bỏ ý định gõ gõ cửa kính xe.

Vậy mà xe cứ thế nghênh ngang rời đi.

Đệt cụ anh!

Hàn Đông càng nghĩ càng uất ức, vì thế đi tìm Du Minh xả hận.

Không ngờ, Du Minh nghe xong không chỉ không đồng tình, mà ngược lại còn vui mừng ra mặt.

“Cái ý tưởng này ai đưa ra vậy? Thông minh thật đấy!”

Hàn Đông mặt lạnh như tiền.

“Tôi quên mất, cậu đã không còn là Minh Nhi đơn thuần lúc trước nữa. Cậu bây giờ là người đại diện hám tiền, lấy lợi ích của nghệ sĩ làm đầu!”

Du Minh xa xăm nói: “Tôi vui thay cậu đấy được chưa?”

Hàn Đông cũng đáp: “Cậu có thể dối trá thêm một chút nữa không?”

“Tôi dối trá cái gì? Tôi đã nói với cậu là tên đó không có đẹp trai bằng cậu đâu, để hắn làm lá cây cho cậu thì người nổi bật chính là cậu chứ không phải nó, người nổi tiếng cũng sẽ là cậu, tôi vui giùm cậu thì có gì sai?”

Hàn Đông thấy vẻ mặt Du Minh rất thành thật, đột nhiên nở nụ cười, cười đến vô cùng bi thương.

“Tôi phải ngu ngốc cỡ nào mới có thể tìm một đứa năng lực kém để xả hận chứ?”

Du Minh: “…”

Buổi tối trước khi ngủ, Hàn Đông lấy hết dũng khí hỏi Vương Trung Đỉnh: “Nếu khuya nay em vắt khô anh, làm cho anh thích chết đi được, thì anh có thu lại mệnh lệnh đã ban ra không?”

Vương Trung Đỉnh hỏi lại: “Nếu tôi làm mặt em dính bẩn, sau đó dùng nước tiểu rửa sạch sẽ cho em, thì em có tha thứ tôi không?”

“Đùa kiểu gì vậy? Em không đánh chết anh đã là may mắn rồi!”

“Vậy em còn hỏi làm gì?”

Hàn Đông: “…”

Nửa đêm, Vương Trung Đỉnh đang lim dim, đột nhiên cảm thấy có người lay mình, mở mắt ra liền không khỏi sửng sốt.

Hàn Đông nhe răng, cười toét miệng, mặc áo ngủ in hình con chó, đuôi tóc nhỏ buộc lỏng lẻo lắc qua lắc lại, hai lọn tóc xoăn bung ra trước trán…

Lúc ấy, Vương Trung Đỉnh từ trước đến nay không biết hư vinh là gì đột nhiên muốn chụp lại dáng vẻ này của Hàn Đông, sau đó đăng lên weibo, kèm theo một dòng chữ: “Manh vật này là của mình tôi!”

Hàn Đông ôm lấy Vương Trung Đỉnh nói: “Em không muốn bị nó đè ép đâu.”

Vương Trung Đỉnh vuốt vuốt tai hắn, dịu dàng khuyên: “Yên tâm đi, em nhất định xuất sắc hơn cậu ta.”

Bình luận về bài viết này